Than thở một lúc, anh lại bắt đầu với việc đi lòng vòng qua con hẻm này đến con hẻm nọ. Chỗ này thật tối tăm, thật ra cũng chẳng đến mức như ngoài đường ban đêm không đèn, nó chỉ giống như là dưới bóng râm của một cái cây to chảng với các nhánh cây đầy lá, như muốn phủ kín cả bầu trời mà thôi.
Chỉ khác ở chỗ, ở đây không phải là lá hay cành, mà là những mái gạch, mái tôn của những căn hộ xuống cấp ở xung quanh. Đi được chục bước thì sẽ thấy được vài tia nắng len lỏi qua những khe nứt của mái gạch, từ vết thủng của mái tôn. Nhưng cũng đừng quá bất ngờ khi thấy một khu “ổ chuột” ở một thành phố được đầu tư như ở đây. Ở đâu cũng vậy, có người giàu ắt có người nghèo. Có người ăn no, ngủ ấm thì chắc chắc rằng cũng sẽ có đầy gia đình phải làm lụng vất vả để có được miếng ăn ăn qua ngày. Nói qua ngày thôi thì còn là xa xỉ. Chính xác là có tí gì ra vị thức ăn thay cho lá cỏ hay mấy vụn bánh mì cướp từ lũ vịt dưới hồ là may mắn lắm rồi. Anh biết thế, nên anh mới không giận, không thấy bực khi tận mắt chứng khiến bánh của mình bị lấy mất. Anh chỉ cảm thấy buồn, không phải buồn vì mất bánh, chắc chắn rồi. Anh buồn vì còn những thắc mắc vụn vỡ trong đầu rằng : “Tại sao lũ trẻ lại phải đi trộm cướp thay vì được sống êm ấm như bao kẻ giàu có ngoài kia?”. Vì đó là cuộc sống, vì đó là cách mà Thượng đế cân bằng trật tự của thế giới này. Nhưng cũng chẳng ai biết được liệu rằng điều đó có đúng đắn hay là không? Việc lũ nhỏ đang chịu khổ ngoài tiết trời lạnh buốt bởi gió biển trong khi anh nói riêng, là một thanh niên trưởng thành, có thể chịu đói, chịu đau để có miếng ăn, lại đang có một cuộc sống không có mấy khó khăn. Anh đáng lẽ chẳng cần phải nghĩ tới việc đó, bởi lẽ, đó là cuộc sống. Nhưng, anh lại quá tốt, tốt đến nỗi lại trách mình vì cuộc sống người ta chẳng mấy là tốt đẹp.
- Mệt quá, chỗ này cứ như mê cung vậy.
Anh lại than thở, dựa lưng vào một bức tường đầy rong rêu và nấm mốc do lâu ngày chẳng được gội rửa.
- Ngon không mấy đứa?
- Ngon lắm anh hai. Khác hẳn với mấy quả hạt dẻ chiều qua.
- Hahahaha. . .
Anh nghe thấy có tiếng cười đùa của ai đó ở phía bên kia bức tường anh đang dựa. Mò theo tiếng nói, cuối cùng anh cũng dừng chân lại trước một “mái nhà” nhỏ của những “đứa ranh con” tuần qua. Một khung cảnh chẳng thể nào anh có thể diễn tả nó ra bằng lời. Một con hẻm rộng hơn những con hẻm vừa nãy. Chúng cười đùa, nói chuyện với nhau xung quanh một cái thùng giấy, dưới ánh nắng dịu nhẹ của mặt trời ban ngày. Anh chầm chậm đi tới. Vài đứa nhận ra anh rồi ngay lập tức thông báo cho những đứa khác. Tên anh hai liền lao lên phía trước mấy đứa em của mình, đưa hai cánh tay rám nắng của nó ra hai bên, như muốn bảo vệ toàn bộ thành viên trong gia đình mình.
- N-Nếu anh muốn bắt đền mấy cái bánh mì, thì bọn tôi không có tiền để trả đâu. – nó, tên anh hai, nó. – Bánh mì thì chúng tôi cũng ăn hết rồi. Nếu anh bực mình quá thì cứ đánh tôi, đừng đụng tới tụi nhỏ.
Nó nói cứ như là nó lớn lắm vậy. Nếu như không nhầm, anh đoán nó chỉ mới tầm có mười một hay mười hai tuổi gì đấy. Còn mấy đứa kia chắc cũng từ mười đổ lại. Nhìn thái độ kiên quyết, mạnh mẽ và không một chút lo sợ của nó làm anh vừa cảm thấy buồn cười nhưng cũng cảm thấy thật sự rất xúc động. Anh mỉm cười thân thiện rồi bắt đầu nói.
- Anh chẳng đến đây để đòi lại mấy cái bánh mì mà mấy đứa đã lấy suốt tuần qua. – anh ngừng lại một tí khi nhìn thấy biểu hiện bất ngờ của lũ nhỏ phía trước. – Anh bám theo mấy đứa đến đây là để tìm hiểu hoàn cảnh của mấy đứa rồi mới tìm được cách để giúp.
- Anh . . . muốn “lúp” tụi em ư?
Đứa bé gái đang nấp sau tấm lưng của anh trai mình bỗng chui đầu ra nhìn anh hỏi. Anh ngây người ra, gãi gãi đầu rồi nhìn qua đứa anh hai.
- À, ý em ấy là “Anh muốn giúp tụi em ư?” – nó giải thích. – Do em ấy còn nhỏ nên chưa thể nói rõ ràng được.
Anh nhìn sang cô bé, rồi nhìn một lượt hết lũ nhỏ. Rồi anh bước đến tụi nó, chắc chắn rằng chúng sẽ lùi lại theo từng nhịp mà anh bước tới rồi. Nhưng mà, chân của một tên thanh niên đã hai mươi tám tuổi và một đám con nít. Chúng có lẽ không nhận ra, nhận ra việc anh đã đưa bàn tay mình đặt tay lên đầu đứa bé gái ấy.
- Phải. – anh nói một cách quả quyết, không ngân dài, không có tí nào là không thể tin tưởng. Một từ, chỉ với một từ “Phải” mà ai tưởng chừng cũng có thể nói ra dễ dàng, lại có thể khiến cho lũ trẻ giật hết cả mình lên. Đôi mắt chúng rung rung, không phải vì sợ hại, càng chắc chắn không phải là do anh trông đáng sợ hay hung dữ. Chúng cảm động, chúng muốn khóc để thể hiện cái cảm xúc đang muốn dâng trào ra khỏi lồng ngực nhỏ bé của chúng. Nhưng điều đó là không thể, cho nên chúng mới khóc, khóc để cho những giọt lệ mặn như nước biển cuốn cảm xúc của mình ra cho anh ta thấy.
Nghi ngờ, chắc chắn là có. Không nhiều, nhưng nói chung là có. Bởi lẽ, suốt khoảng thời gian sống ở con hẻm vắng vẻ, lạnh lẽo này, đã bao giờ có ai nhìn thấy chúng đâu. Không phải là không thể nhìn thấy chúng, chúng không phải là ma, cũng chẳng phải là sợ hãi mà né tránh những con người kia. Mà là do, họ cố tình không nhìn thấy chúng. Để mặt cho những đứa trẻ gầy gò, ốm yếu do cái đói và cái lạnh thấu xương vào những ngày có tuyết mấy năm trước. Chúng cầu xin, thậm chí là còn hôn lên đôi giày hôi thối của bọn người ấy. Nhưng những gì chúng nhận được sau cùng cũng chỉ là những tiếng thét và la mắng của bọn du côn, vô nhân tính ấy.
Ban đầu, vì cái ăn, vì lẽ sống, chúng đã cố gắng van nài dù cho bị mắng, bị đập đi chăng nữa. Nhưng về sau, khi chúng đã có nhận thức rõ hơn về trái tim của lũ người lớn ngoài kia. Chúng đã không còn đi xin xỏ thức ăn nữa. Thay vào đó, chúng bắt đầu đi mò những vụn bánh mì mà mấy đôi tình nhân hay đứng trên cây cầu nhỏ ném xuống cho lũ vịt ăn. Đôi lúc chúng có hay tự hỏi rằng tại sao lại lãng phí mấy cái bánh mì ngon lành kia để cho lũ vịt mà lại tiếc tí xíu thức ăn dành cho chúng. Trong khi chúng chỉ là những đứa con nít, chưa thể làm việc để kiếm tiền, cũng chưa thể săn bắt để kiếm ăn. Còn lũ vịt thì lại có khả năng bắt cá để sinh tồn qua ngày.
Rồi một ý nghĩ thoáng qua đã giúp chúng biết được lí do. Chính xác hơn lại lí do mà chúng phải chịu thiệt như vậy.
Bởi vì chúng bị chính những con người kia vứt bỏ ra đường.
Cái ngày mà đứa anh hai cũng hai đứa sinh đôi kia đi cướp bánh mì lần đầu tiên. Đó cũng là lần chúng đã từ bỏ hy vọng tìm được một người tốt bụng sẽ giúp đỡ chúng. Nói đơn giản hơn, chúng đã mất hết sự tôn trọng đối với lũ người ngoài con hẻm.
.
.
.
- Phải. Anh muốn giúp mấy đứa vượt qua khỏi cái tình trạng khó khăn này.
Anh đứng thẳng người dậy, đôi mắt anh sâu thẳm như nói lên mọi thứ anh muốn làm và sẽ làm.
- Anh sẽ cố gắng tìm cho mấy đứa một chỗ ngủ. Nhưng chắc chắn là anh sẽ không thể hoàn thành ngay trong ngày hôm nay được. Nên lát nữa anh sẽ chạy về lấy cho mấy đứa vài cái bánh mì để ăn và mấy cái mền để trú hết tối ngày hôm nay.
Rồi anh quay lưng lại, không quên dặn vài điều.
- Mấy đứa cứ ở lại đây, anh sẽ cố gắng quay lại sớm nhất có thể.
Anh định chạy đi thì có một bàn tay nắm lấy sợi dây tạp dề của anh.
- Để tôi đi với anh.
Bàn tay ấy chính là của đứa anh hai. Anh quay lại nhìn nó rồi mỉm cười nói.
- Thế nhóc không sợ anh mang nhóc ra tòa à?
- Còn đỡ hơn là việc anh kéo tất cả mọi người bắt hết bọn tôi đi.
- Nhóc dũng cảm thật đấy. Thôi thì đi nhanh kẻo nắng.
Anh định chạy đi thì lại bị kéo ngược lại. Đứa anh hai chỉ chỉ vào một cái hộp to tướng rồi nói đó là lối đi bí mật. Nó đi đến, mở cái nắp cái thùng ra rồi chui vào bên trong, không quên nói lời tạm biệt với lũ em. Anh cũng chẳng thắc mắc gì nữa mà chui vào theo nó. Bò được một đoạn ngắn, họ đã ra được con hẻm mà anh đã phải vất vả lắm mới băng qua được. Nghĩ lại, anh lắc đầu mệt mỏi. Rồi anh chạy, nhưng không hết sức. Vì anh còn phải nghĩ tới cái chân ngắn của một đứa nhóc chập chững mười hai nữa.
Chạy tầm hơn năm phút, họ đã về đến quầy bánh. Cửa không khóa, vì có bác Johnson đã giữ quầy cho anh. Mang đứa anh hai vào, anh không quên lên tiếng chào bác Johnson rồi vội và lấy ba bốn cái chăn gấp lại đưa cho nó. Anh còn ra quầy bánh, lấy thêm hơn chục cái bánh mì dài rồi bỏ vào đống bọc dưới chỗ thanh toán.
- Nhóc muốn nghỉ mệt tí không?
- Không ạ.
Sau cuộc hội thoại ngắn ngủi, họ lại tiếp tục chạy về với bọn nhỏ đang chờ.
Tới nơi, anh đặt đống bọc bánh mì xuống cái “bàn” rồi nhận lấy mấy cái chăn mà đứa anh hai đang cầm, chải lót xung quanh cái “bàn” ấy.
- Mấy đứa ngồi lên đi.
Đợi chúng ổn định vị trí, anh bắt đầu lấy mấy mấy cái bánh mì ra, mỗi đứa một cái, anh một cái là tổng cộng mười cái. Chúng nó kêu lên sung sướng, vì trước giờ, mỗi đứa chỉ có một mẫu nhỏ, ăn là chỉ cho biết mùi, biết vị nó như thế nào chứ có đủ no đâu. Toàn phải ăn lá cây và uống nước để bù cho cái bụng còn rỗng.
Anh vui vẻ, nói chuyện cười đùa với chúng. Nói chúng ăn từ từ thôi, vì ăn xong thì vẫn còn có thể ăn tiếp cơ mà. Chúng vừa nhai vừa vui vẻ trả lời anh rằng : “Chúng em có thể ăn được cả thế giới ấy chứ !”. Vậy mà chỉ trong nửa tiếng vừa ăn vừa tám, chúng đã nằm vật ra vì no. Có hai ba đứa thì chỉ mới ăn được có một nửa, nên anh để lại vào bọc, có gì lấy ra ăn tiếp.
Anh đứng dậy, nói với bọn chúng là anh đi ra gọi điện một chút. Tụi nó vẫy tay chào anh, anh cũng vẫy ngược lại trong khi tay kia đang bấm số.
.
.
.
Khi anh quay lại, bọn nhỏ đã đứa tựa tường, đứa nằm bẹp ra, đứa thì nhẹ nhàng lấy vai người kia làm gối mà lăn quay ra ngủ cả rồi. Anh cố gắng nhịn cười trước vẻ mặt của bọn chúng khi ngủ. Rồi anh ngồi xuống, quơ lấy tờ báo ở đống thùng giấy lộn xộn kế bên.
Hôm nay là một ngày bình yên như bao ngày. Chỉ có điều, anh đã cảm thấy nó có vẻ bớt nhàm chán hơn. Chỉ vậy thôi . . .
.
.
.
- Mà hình như chưa biết tên của tụi nó nhỉ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét