Đã mười lăm năm rồi. Cô đã sống trên cõi đời này mười lăm năm rồi. Vào lúc cô bị bỏ rơi, bởi chính những người đã sinh ra mình, có lẽ, cô còn chưa có nhận thức rõ ràng. Nói chính xác hơn, đó là lúc cô mới có vài tháng tuổi. Đứa trẻ tội nghiệp khi ấy đã được người từ ngôi làng kia tìm thấy. Họ đã mang con bé về làng, chăm sóc nó, nuôi lớn nó và để nó trở thành cô vào lúc này. Trong khoảng thời gian mười lăm năm đó, cô chưa bao giờ bị xem như là người xa lạ trong cái làng này cả.
Những cô trong làng hay dẫn cô đi hái hoa trên những cánh đồng ngát hương xuân. Họ còn dạy cô nấu ăn, dạy cô quét dọn và làm những công việc lặt vặt. Còn những chú, các bác thì dạy cô học, xây cho cô một căn nhà nhỏ gần bên cái hồ mà cô hay ra đó nghịch nước. Khi trời về tối, cô và mọi người trong làng thường quây quần bên ngọn lửa trại. Họ cùng nhau lắng nghe những câu chuyện của các chàng hiệp sĩ và các bác hải quân suốt ngày phiêu bạt đến những miền đất xa xôi, kì lạ. Nào là việc các anh gặp những tên du côn hay trấn lột người nghèo. Nào là gặp những tên hải tặc man rợ, râu ria tùm lum trông rất chi là bẩn thỉu. Họ cười đùa, ca hát và trao cho nhau những lời thân thương nhất. Cô luôn được đối xử tốt ở trong làng. Cô luôn được xem như một đứa con của mọi người. Cô cảm thấy hạnh phúc vì điều đó và mọi người cũng cảm thấy vui khi có một đứa con ngoan như cô.
Nhưng sâu thẳm bên trong cô, vẫn luôn có một khoảng trống lớn mà bấy lâu nay cô vẫn chẳng thể nào lấp lại được. Kể cả với tình yêu của mọi người, cô vẫn không thể làm được. Cô ghen tị với bọn nhóc trong làng. Chúng thật hạnh phúc khi được tự do ôm lấy mẹ mình mọi lúc chúng muốn. Được cảm nhận hơi ấm từ vòng tay ấm áp của gia đình. Cô ghen tị với những cô con gái khác. Bởi lẽ, cô luôn thèm muốn một người cha sẽ đến che chở và trấn an mình khi có những đợt sấm gào thét trên bầu trời đen thăm thẳm kia. Không phải là cô không có, nhưng là do cô không thể cảm thấy thỏa mãn với điều đó. Cô yêu họ, yêu họ nhiều lắm. Nhưng khi nhìn những đứa trẻ khác, cô lại cảm thấy mọi thứ càng khó khăn hơn. Mỗi tối khi nằm trên chiếc giường của mình, cô luôn cảm thấy rất khó chịu và bứt rứt. Mặc dù, cô đang có một cuộc sống hết sức là hạnh phúc. Và cô vẫn luôn muốn cái khoảng thời gian bình yên này kéo dài mãi mãi . . .
_________________________________________________________________________________
- Vậy họ của em là gì?
Một chàng trai trẻ, có lẽ là xấp xỉ hai mươi lăm tuổi, mà cô vừa làm quen hỏi.
- Em . . . không có họ.
Cô trả lời, ánh mắt có chút thoáng buồn.
- Em là trẻ mồ côi. - cô nhắm mắt lại - Nói là trẻ mồ côi có vẻ không đúng lắm. Chính xác hơn thì em đã bị cha mẹ mình bỏ rơi.
Anh, chàng trai trẻ, như tê cứng hết cả khuôn mặt. Không nói gì, anh tỏ ý muốn nghe tiếp câu chuyện.
- Những người trong làng đã tìm thấy em, một cô bé vài tháng tuổi đang nằm một mình ở trên ngọn đồi mà họ thường lên lấy gỗ. Họ đã thương cảm và mang em về đây, cưu mang em cho đến tận bây giờ.
Mắt cô khẽ mở, hai tay cô đan hờ lại trước ngực, môi vẫn vẽ nên một nụ cười gượng gạo.
- Và anh biết không, họ đã nói như thế này này : "Chúng ta tìm thấy con ở chân một gốc cây lớn được bao bọc bởi ánh nắng mùa xuân ấm áp. Xung quanh chỗ cháu nằm là những bông hoa đầy màu sắc. Nào là đỏ, vàng, lục, lam, chàm hay là tím. Khi ấy, bọn ta đã ngỡ cháu là đứa bé của thiên sứ ấy chứ!"
Cô cười tít mắt sau khi cố gắng giả cái giọng đàn ông để kể lại câu chuyện vừa nãy. Lúc đó trông vừa buồn cười nhưng cũng thật nhức nhói.
- Anh xin lỗi vì đã hỏi em một câu nhạy cảm như thế.
Anh ân hận, tay siết chặt thành nắm đấm. Thấy thế, cô vội vã nói.
- À không sao đâu ạ. Cũng nhờ thế mà em đã gặp được mọi người. Cũng nhờ thế mà em đã có cho mình một cái tên thật đẹp. Bởi sau cùng, em không giận họ.
Cô mỉm cười, hai tay áp chặt vào ngực mình.
- Em chỉ cảm thấy hơi buồn mà thôi . . .
Anh nhìn cô, nhìn cô gái với nụ cười đầy nỗi buồn ẩn chứa.
- Anh cũng mong là như vậy . . .
_________________________________________________________________________________
- Em đã bao giờ nghĩ đến lí do mình bị bỏ rơi chưa?
Anh đột nhiên hỏi cô khi hai người đang cùng nhau ngồi trên ngọn đồi, nơi mà mọi người lần đầu nhìn thấy cô. Câu hỏi đó đã khiến cô cảm thấy rất bất ngờ. Cả không gian trở nên yên tĩnh trong chốc lát.
- Mọi người nói do cha mẹ em quá nghèo.
- Và em đã tin câu trả lời đó?
Anh lập tức bật lại câu trả lời của cô bằng một câu hỏi khác. Nghe anh hỏi thế, hai tay cô nắm chặt lấy những ngọn cỏ, mặt cúi gầm xuống đất. Nằm xuống và đưa hai tay lên lót đầu, ngửa mặt lên nhìn trời, anh tiếp tục nói.
- Trời hôm nay nhiều sao thật. Nhiều như số câu hỏi và thắc mắc trong anh lúc này vậy. E-
- Họ rất tốt. Em không nghĩ họ nói dối.
Cô cắt ngang lời anh. Đôi mắt anh vẫn dán lên bầu trời xa xăm, như đang cố gắng nhìn một nơi xa xôi nào đó.
- Vì họ quá tốt. Đúng vậy, vì họ thật sự quá tốt.
Anh từ tốn.
- Vì họ quá tốt, nên họ chắc chắn sẽ không muốn làm em bị tổn thương. Vì họ quá tốt, nên họ đã phải bịa ra một câu chuyện để che đậy đi cái sự thật có thể khiến em đau lòng. Nhưng mọi nỗ lực của họ cũng chỉ đủ tạo ra một bề mặt mỏng manh che đi sự thiếu thốn trong con tim em thôi. Khoảng trống trong em không thể lắp đầy lại được, phải không?
- Không đúng ! Không đúng ! Không đúng ! Anh chẳng biết gì hết.
Cô đứng dậy, ngồi thẳng lên bụng anh rồi hét lên liên tục, tay thì đánh lia lịa vào ngực anh.
- Không đúng, những lời anh nói không có tí nào là đúng cả ! Anh chỉ mới đến đây được vài tháng. Làm sao anh có thể biết được mọi thứ chứ. Làm sao anh có thể biết được sự thật chứ !
Nước mắt cô cố gắng kìm nén suốt từ nãy đến giờ đã tuôn ra khỏi khóe mi. Cô vừa đánh anh, vừa la hét trong đau đớn.
- Nhưng sự thật là, em biết điều đó, nhưng em vẫn không tự tìm hiểu phải không?
Anh tiếp tục nói mặc cho cô liên tục đánh vào ngực anh.
- Anh biết điều đó thật sự rất khó với em. Bởi vì anh biết, người ta chỉ đọc một cuốn sách từ đầu tới cuối, chứ chẳng ai lật ngược lại mà đọc cả.
Cô ngừng đánh anh, hai tay đặt trên ngực anh.
- Anh biết em sợ khi cố gắng tìm hiểu, em sẽ hủy hoại quãng thời gian yên bình này.
Cô đưa hai tay lên, lau đi những giọt nước mắt còn sót lại.
- Thế thì em có thể làm gì cơ chứ. Em không đủ can đảm đối mặt với nó. Nó luôn đến bên em trong mỗi giấc ngủ. Nó ôm chặt lấy em, siết lấy em trong vòng lặp những câu hỏi mà em không thể nào giải đáp được bằng câu trả lời của mọi người.
- Tuy anh biết chúng ta chỉ mới quen nhau chưa được bao lâu. Nhưng em biết đấy, anh không phiền làm một chỗ tựa cho em đâu.
Cô nhìn anh, môi cố vẽ nên một nụ cười nhưng nhìn như đang mếu. Cô nằm lên người anh, đầu tựa dúi vào lồng ngực rắn chắc của anh.
- Và, em không cần kìm nén nước mắt nữa đâu. Em đã rất cố gắng suốt bấy lâu rồi phải không?
- Như thế này thì thật không bằng . . .
Những giọt lệ lại tự do tràn ra khỏi đôi mắt cô. Nó lăn dài trên bờ má rồi lan ra ướt cả một phần áo anh.
Tối đó quả là một tối nhiều sao. Nhiều đến nỗi ta có thể hiểu nhầm đó là dãy ngân hà đó chứ. Mặt trăng chiếu xuống hai người trai gái. Cả không gian chìm vào bản giao hưởng thiên nhiên của những loài côn trùng và sinh vật lưỡng cư. Lẫn cả hơi mặn nhạt nhòa sau mười lăm năm ấy nữa.
_________________________________________________________________________________
Ở phía bên kia khu rừng phía nam của làng Oa có một tòa tháp cực kì lớn. Xin đính chính lại là CỰC KÌ LỚN. Nó cao đến mức ta chẳng thể nhìn thấy đỉnh đâu. Chân tháp thì ta phải mất hai tiếng ngựa chạy liên tục mới có thể đi hết một vòng nó được. Nó không phải là cái tháp duy nhất. Chúng, những cái tháp không rõ do ai xây hay là do tạo hóa tạo ra, mọc khắp nơi trên thế giới. Tổng cộng hiện tại cũng phải xấp xỉ gần sáu mươi cái tháp. Mỗi tháp có một cái tên riêng, nhưng gọi chung lại là Rume. Mỗi Rume bao gồm rất nhiều tầng, mỗi tầng thì được bảo vệ bởi những loại ma thú và quái vật khác nhau với các cấp độ riêng biệt. "Baron" là cách mà chúng tôi gọi con quái vật mạnh nhất ở mỗi tầng. Nó có sức mạnh và kĩ năng khác biệt hoàn toàn với mọi con ma thú khác. Một điều thú vị hơn là, cả khu vực phía Nam bao gồm ba nước lớn, mười hai nước nhỏ và tổng cộng trên sáu mươi cái làng vẫn chỉ mới tiêu diệt được duy nhất một tên Baron. Điều này cũng dễ hiểu khi đa số các làng đều tập trung trong việc trồng trọt. Nếu xét về quân sự, gộp sáu mươi cái làng lại vẫn không địch nổi một nhóm lính tự vệ của Lavis.
Để có thể leo đến những tầng cao hơn, việc hợp tác với các nước ở khu vực khác là một việc rất thiết yếu. Khổ nỗi lũ phương Tây, Đông và Bắc lại đang tranh chấp nhau về việc ai lên nắm giữ ngôi vương và độc chiếm Thunder Rume ở trung tâm hồ Stelly - cầu nối giữa bồn khu vực. Một phần cũng là do cái tôi của lũ người phương Nam cũng chẳng nhỏ. Gây ra vấn đề bất đồng quan điểm và không chịu hợp tác.
Thế nên những nhà thông thái mới nói rằng : "Con người phải vượt qua cái tôi của bản thân thì mới có thể đạt đến đỉnh cao được?"
- Mọi người có biết hôm nay tôi kêu gọi mọi người đến đây là để làm gì không?
- CÀN QUÉT TẦNG HAI MYS RUME !!!
Hơn một trăm giọng nói của hơn hàng trăm binh sĩ ở đây hét vang lên.
Một tên mang trên người một bộ giáp bạch kim chói lóa đến mức khiến người ta nhìn cũng thấy đau cả mắt. Hắn đứng trên một cái bục làm bằng đá, hô hào hỏi lấy lí do mọi người có mặt ngày hôm nay.
- Chính xác. Hôm nay, chúng ta, những người dũng sĩ quả cảm mang trên mình những lá cờ của tổ quốc, của riêng mình sẽ cùng nhau hợp tác đánh đổ tầng hai của Mys Rume - Tòa tháp vĩ đại nhất khu vực phía Nam này. Đúng vậy, đây chính là tòa tháp, nơi mà tôi và Tiểu đoàn tự vệ Oa đã đánh bại được Baron tầng một - Thằn lằn cầm kiếm. Tuy số lượng thương vong không phải là ít. Và cấp độ chênh lệch giữa Baron và Tiểu đoàn cũng khá cao. Là hai mươi đấu với mười hai. Chỉ có tôi và một nhóm nhỏ là còn sống sót. Nhưng, trước khi những người anh hùng kia mất, họ đã nở nụ cười rạng rỡ và nói với tôi rằng :"Còn lại trông cậy vào anh và mọi người.".
Những lời hoa mĩ và cái cách múa máy của hắn làm cho anh muốn nôn cả khẩu phần ăn sáng nay của mình ra. Thật gớm ghiếc. Cứ như mái tóc màu vàng dài tận mông của hắn vậy. Chẳng khác gì cái bộ giáp "dụ" quái của hắn. Lố bịch như một tên hề. Có khi là còn hơn cả thế.
Anh không biết thực lực hắn ra sao. Cũng chẳng biết cái đầu của hắn như thế nào. Nhưng chắc chắn là anh chẳng thể nào hợp tác với tên đó được. Anh kinh tởm hắn.
Nhưng thật kì lạ. Anh từng chẳng có tư thù gì với ai. Anh là một con người hết đỗi hiền lành và dịu dàng. Và bây giờ, anh đang cảm thấy kinh tởm tên tướng quân kia ư? Thật là kì lạ. . .
_________________________________________________________________________________
- Các Pháp sư, hãy luôn trong trạng thái sẵn sàng sử dụng "Hỏa cầu". Cung thủ cũng vậy, hãy luân phiên thay nhau sử dụng "Thiên lí nhãn" để dò soát xung quanh. Lưu ý đừng để ma pháp xuống quá bán. Khiên sĩ cũng vậy, hãy chia ra, một nhóm phòng thủ phía trước, còn lại thì tập hợp xung quanh bảo vệ hậu phương.
Tên tướng quân đưa tay chỉ đạo và dàn trận ở trước cửa cánh cổng dẫn lên tầng hai. Do Baron ở tầng một đã bị hạ gục mười lăm năm trước, nên việc dàn trận ở đây sẽ giảm bớt áp lực đến từ bọn quái vật hơn. Một tên Baron chỉ có thể xuất hiện khi một con ma thú bất kì hấp thu đủ lượng ma lực để biến dạng cơ thể. Và việc bọn hiệp sĩ và phiêu lưu giả liên tục ghé thăm tầng một để kiếm tiền và thăng cấp, khả năng phục sinh của một Baron càng trở nên khó khăn đến mức có thể cho rằng là bất khả thi.
_________________________________________________________________________________
- Thưa tướng quân, đã hơn một giờ đồng hồ trôi qua. Chúng ta đã chạm trán với hơn một trăm ma thú với cấp độ trung bình là mười lăm bao gồm Nhện độc, Nhện hang, Dơi mù, Goblin và Slime loại nhỏ nhưng vẫn chưa thể tìm ra Baron lẫn cánh cổng thưa ngài.
Hắn ta bắt đầu bực mình khi mọi chuyện không như ý muốn. Vung tay lên, hắn ra lệnh cho toàn bộ lực lượng chuẩn bị tăng tốc độ càn quét.
*Rầm Rầm Rầm*
- Âm thanh gì vậy? - một người trong tiểu đoàn hỏi.
Một âm thanh lớn vang vọng trong tầng hai cộng với việc mặt đất rung lắc một cách mạnh bạo.
- CHUẨN BỊ GIAO TRANH !!!
*Rầm Rầm Rầm*
*RẦM*
Một vụ nổ khổng lồ bỗng dưng xảy ra ở tiền tuyến. Anh ôm lấy hông cô ép chặt vào mình bằng tay trái. Tay phải thì cầm chắc cây kiếm làm từ nanh sói bạc mà anh đã đoạt được từ lễ hội lần trước.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!
Một tiếng hét thất thanh vang làm cho mọi thứ trở nên hỗn loạn.
- Joah . . . Joah bị bổ làm đôi rồi . . .
Joah, Khiên sĩ mạnh mẽ nhất đoàn đã bị bổ làm đôi. Xác anh nằm gọn trong cái hố mà vụ nổ vừa nãy đã gây ra. Máu Joah tuôn ra như nước, lấp đầy cả cái hố. Anh che mắt cô lại, không thể để cô thấy được cảnh tượng đó được. Thật kinh khủng.
Chưa hết, lũ người khác trong đoàn cũng nhờ thế mà trở nên điên loạn, vung kiếm loạn xạ, gây sát thương lên nhau. Thế là từng người, từng người cứ thế mà ra đi.
- TẤT CẢ BÌNH TĨNH LẠI !!! KẺ THÙ CÒN ĐANG Ở PHÍA TRƯỚC !!! MỤC SƯ, ÁNH SÁNG !!! LÀM SÁNG CẢ KHU VỰC NÀY LÊN ĐI !!!
- Rõ !!!
Bọn họ, những mục sư lão luyện, tạo ra những quả cầu ánh sáng trên tay, nén nó lại một cách điêu luyện rồi phóng nó tứ phía. Những quả cầu ánh sáng phát nổ, tạo nên những vùng sáng rộng cả chục mét.
Quân ta đã có tầm nhìn, nhưng đó cũng là một điều đáng hối hận.
Một lưỡi rìu đẫm máu xuất hiện, cùng với một con quái vật khổng lồ đang sẵn sàng để bổ đầu từng kẻ xâm phạm vùng đất của nó. . .
Truyên cậu hay, đặc biệt là cách dấu tên nhân vật khiến mọi người tò mò và vốn từ phong phú. Tuy nhiên, ở 1 số đoạn vẫn còn lủng củng, ở tâm lý nhân vật cùng với khái niệm vê quái vật, vẫn chưa gọi là "mượt" được. Nhưng hay nhất chính là cảnh hành động ở cuối truyện, tuyệt vời =))) nó đã thu hút tớ, viết rất hay, mong cậu nhanh nhanh ra tiếp =)))
Trả lờiXóaCảm ơn cậu vì lời nhận xét tuyệt vời. Mình sẽ cố gắng viết tốt hơn và nhanh nhất có thể ('')/
XóaCốt truyện , lời thoại ok. Có mùi buff to cho main. Theo google dịch là goblin chứ hông có phải golbin.Thêm hình ảnh Kiệt nhé.
Trả lờiXóaP/s 1 : SAO LOL MC were here :>
-SKyZOniE
Ok, để t sửa lại. À mà SAO LOL MC không có ở đây đâu :<
XóaCậu hơi khùng nhưng vik truyện rất hay:P.Mong cậu ra tiếp <3
Trả lờiXóaMình quen nhau hay sao mà lại bảo mình khùng ._.
XóaMà cảm ơn vì đã nhận xét.
Ngưỡng mộ cậu lắm ^^ chờ phần 2 của cậu hihi <3
Trả lờiXóaCảm ơn, mình sắp xong rồi ('')/
XóaPlot logic vs cuốn hút đấy chỉ có vài chỗ đoạn kể chuyện về bé main hơi lủng củng một chút còn cảnh hành động thì ok lắm
Trả lờiXóaĐặt gạch hóng tiếp ^^
Cảm ơn rất nhiều. Mình sẽ cố gắng phát huy ^^
Xóa